Bố mẹ chỉ có một quãng đời để đi cùng ta, yêu thương ta vô điều kiện. Sao ta coi tình yêu ấy là nghiễm nhiên và tưởng là mãi mãi?
Con cái chỉ có vài năm thơ bé và cần sự che chở tuyệt đối của cha mẹ. Sao ta mải bận rộn với công việc đến mức thiếu thời gian dành cho con?
Mỗi ngày chỉ có một thời điểm duy nhất là sáng sớm, để ta thức dậy bình yên, dành thời gian cho bản thân và những điều quan trọng nhất. Sao ta để cho nỗi mệt mỏi cuốn mình đi?
Này ta ơi, những người quan trọng nhất, những điều tươi đẹp nhất thì ta luôn có thời gian để dành cho họ.
0 comments: